Tản mạn "Cảm ơn người lớn"

Tản mạn "Cảm ơn người lớn"

Cuộc đời làm coder đôi khi cần có những nốt lặn, có thêm một chút muối, một chút hồi ức về tuổi thơ. Nhìn bọn trẻ bây giờ đi học túi bụi thật là thương lắm lắm. Cũng chỉ biết nhìn mà thở dài, cố  nghĩ mọi chuyện tươi sáng một chút. Xin trích một đoạn trong cuốn “Cảm ơn người lớn” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nếu sau này có dịp chắc sẽ ghé làng Đo Đo một lần.

Cho nên so với trẻ con, người lớn luôn cảm thấy thiếu thốn và luôn cảm thấy đau khổ. “Ôi đời tôi sao khổ thế này!” – đó là câu người lớn than, từ người không đủ tiền mua một tấm áo đến người thiếu một khoản tiền nhỏ để có thể mua một ngôi nhà lớn.

Trẻ con không bao giờ than như thế, vì bọn tôi cả đời chỉ cần đủ tiền mua bánh kẹo, cà rem, xi-rô, ổi xoài (tất nhiên cuộc đời trẻ con chỉ kéo dài đến chừng nào trở thành người lớn). Đang đói bụng mà có tiền mua một ổ bánh mì là cuộc sống bọn tôi lập tức biến thành màu hồng dù trước đó được vẻ bằng gam màu nhem nhuốc gì đi nữa.

… Lớn lên tôi đọc được câu “tri túc tiện túc đãi túc hà thời túc” – “biết đủ thì ắt đủ, còn đợi cho đủ sẽ chẳng bao giờ thấy đủ” Câu nói rất hay (người lớn bao giờ cũng nói hay) nhưng sau khi gật gù khen hay, người lớn thường làm ngược lại.

Hi vọng một ngày gặp được chú Ánh, biết đâu ta lại hữu duyên gặp nhau trong một hoàn cảnh nào đó.

Đói thì ăn, khát thì uống, nhìn mọi thứ tươi sáng hơn và “tuệ”.